Sáng 17/2/1979, cả thị xã Lào Cai rung chuyển bởi tiếng đại bác. Quân Trung Quốc ồ ạt vượt biên giới, mang theo pháo binh, xe tăng, đốt phá và gieo rắc chết chóc.
Ông Lê Văn Tộ, chồng bà Phượng, một chiến sĩ tự vệ, đã lập tức cầm súng cùng đồng đội chặn giặc. Trong khi đó, bà Phượng ôm năm đứa con nhỏ, đứa lớn mới 14, đứa út mới ba tháng tuổi, dắt díu nhau chạy vào rừng.
Chỉ ít ngày sau, bà nhận tin dữ: ông Tộ đã anh dũng hy sinh ngay trong trận đánh đầu tiên, khi quân thù đông gấp nhiều lần. Tin báo tử như nhát dao cắt vào tim người vợ trẻ, để lại trên vai bà gánh nặng mênh mông – vừa là nỗi đau, vừa là trách nhiệm nuôi năm đứa con khôn lớn.
Những tưởng mất chồng đã là tận cùng bất hạnh. Nhưng định mệnh khắc nghiệt lại tiếp tục thử thách bà.
Người con gái đầu của bà – khi ấy 24 tuổi, ngoan hiền, chịu thương chịu khó – đã gác lại chuyện chồng con để ở bên mẹ, cùng bà quần quật làm thuê, kiếm từng đồng lo cho các em đi học. Nhưng rồi một ngày định mệnh, trên chuyến đò ngang sông Nậm Thi, con nước xiết, chiếc đò chở quá tải bất ngờ lật úp. Hàng chục người bị cuốn đi, trong đó có cô gái cả – niềm hy vọng, là chỗ dựa tinh thần duy nhất của bà.
Bên bờ sông, bà gào lên:
“Ông đi, sao lại dắt con tôi đi theo…”.
Người mẹ mất chồng, mất con, từ đó sống lặng lẽ hơn. Bà ít nói, chỉ thỉnh thoảng lại buột miệng lặp đi lặp lại câu nấc nghẹn ấy, như vết thương chẳng bao giờ liền sẹo.
Thời gian phủ bụi lên mái tóc bạc của bà Phượng, nhưng không làm nguôi ngoai nỗi đau. Những đứa con còn lại cũng chẳng khá giả. Người con út – từng là đứa bé đỏ hỏn trong tay mẹ ngày chạy giặc – nay đã mất sớm vì bệnh tật. Người con trai thứ tư, giờ ở cùng bà, sống nhờ đồng lương bảo vệ ít ỏi, lại phải lo thuốc thang cho vợ bị ung thư.
Ngôi nhà hiện tại của bà chẳng khác nào túp lều: mái xiêu vẹo, tường nứt toác, nhiều chỗ được chắp vá bằng giấy carton và tấm bạt cũ. Những ngày gió bấc tràn về, từng cơn lạnh luồn vào kẽ hở, bà chỉ biết co ro trong chăn.
Nhưng điều khiến bà trăn trở nhất không phải cái rét, mà là bàn thờ chồng trong gian nhà dột nát. “Tôi chỉ mong có một căn nhà nhỏ vững chắc, để thờ ông ấy đàng hoàng. Rồi khi tôi đi, con cháu còn có nơi thắp hương” – bà nghẹn ngào.
Biết hoàn cảnh của bà, những đồng đội cũ – cũng là thương binh – đã đến thăm. Họ không khỏi xót xa trước số phận của một người phụ nữ gánh chịu quá nhiều mất mát. Sau nhiều bàn bạc, Hội hỗ trợ gia đình liệt sĩ Việt Nam tỉnh Lào Cai đã thống nhất vận động quyên góp, xây cho bà một ngôi nhà cấp 4 diện tích khoảng 40 m², chi phí khoảng 150 triệu đồng.
Các con bà, dù khó khăn, cũng quyết định vay mượn, góp được 40 triệu đồng. Số tiền cần vận động còn lại là 110 triệu đồng.
87 tuổi đời – gần cả thế kỷ đi qua, bà Phượng vẫn chưa có một mái nhà tử tế. Ước nguyện cuối đời của bà không chỉ là nơi che nắng mưa, mà còn là sự an ủi cuối cùng cho một đời người đã hy sinh tất cả vì đất nước và vì gia đình.
Mỗi tấm lòng sẻ chia, dù ít hay nhiều, đều sẽ góp phần hiện thực hóa ước mơ giản dị mà thiêng liêng ấy.
Mọi sự hỗ trợ xin gửi về:
Hội hỗ trợ gia đình liệt sĩ Việt Nam tỉnh Lào Cai
Địa chỉ: Tổ Minh Tân 3, phường Yên Bái, thành phố Lào Cai
Số tài khoản: 887002010069344 – Ngân hàng Agribank Yên Bái
Chủ tài khoản: Hội hỗ trợ gia đình liệt sĩ Việt Nam tỉnh Lào Cai
📌 Hoặc thông qua Viện Phát triển Doanh nghiệp và Chính sách:
Powered by |
Tác giả: Đồng Quang Hưng
Những tin cũ hơn